LƯU Ý: ĐÂY LÀ SẢN PHẨM DO NGÂU LÀM RA. VUI LÒNG KHÔNG ĐEM ĐI ĐÂU KHÁC HAY ĐĂNG CÔNG KHAI DƯỚI BẤT CỨ TRƯỜNG HỢP NÀO.
Cảm ơn cậu đã điền xong và ủng hộ Ngâu nhé. Chúc mừng Halloween và mong mọi người có thời gian vui vẻ với IFic này (ít nhất thì chúa quỷ đã rất vui khi nấu đĩa cơm này =))))))))))) )
Còn nếu như cậu quan tâm tới thông tin tiệm cơm của Ngâu như commission hay list IFic khác đang mở bán thì xin hãy check link dưới
Link: https://short.com.vn/zp42
Have fun~
(button:)[[Bắt đầu]]
{(set: $var to "value")
(if: $var is "other value")[
<!DOCTYPE html>
<html lang="vn" dir="ltr">
<head>
<meta charset="utf-8">
<title>Một tối bình yên</title>
</head>
<body>
<div onmousedown="return false" onselectstart="return false">
</div>
</body>
</html>
]
(else:)[
<div onmousedown="return false" onselectstart="return false">
(set: $Aname to "")
(put:(prompt: "Nhân vật A tên là gì?",$Aname) into $Aname)
(set: $Bname to "")
(put:(prompt: "Nhân vật B tên là gì?",$Bname) into $Bname)
(set: $ngoixungA to "")
(put:(prompt: "Ngôi xưng của A/cách gọi thứ hai của A là gì? Ví dụ:A có ngôi xưng là anh thì sẽ là A nhìn sang trái sau đó anh khẽ mỉm cười",$ngoixungA) into $ngoixungA)
(set: $ngoixungB to "")
(put:(prompt: "Ngôi xưng của B/cách gọi thứ hai của B là gì? Ví dụ:B có ngôi xưng là anh thì sẽ là B nhìn sang trái sau đó anh khẽ mỉm cười",$ngoixungB) into $ngoixungB)
(set: $xunghoA to "")
(put:(prompt: "A xưng hô với B như thế nào? Ví dụ: tôi, anh, chị, tao",$xunghoA) into $xunghoA)
(set: $AgoiB to "")
(put:(prompt: "A gọi B như thế nào? Ví dụ: bạn, em, mày",$AgoiB) into $AgoiB)
(set: $xunghoB to "")
(put:(prompt:"B xưng hô với A như thế nào? Ví dụ: tôi, anh, chị, tao",$xunghoB) into $xunghoB)
(set: $BgoiA to "")
(put:(prompt:"B gọi A là gì? Ví dụ: bạn, em, mày",$BgoiA) into $BgoiA)
(set: $AgoitenB to "")
(put:(prompt: "Cách A gọi tên B là gì?",$AgoitenB) into $AgoitenB)
(set: $BgoitenA to "")
(put:(prompt: "Cách B gọi tên A là gì?", $BgoitenA) into $BgoitenA)
</div>
]}
<!-- Set the text to show -->
(set: $typewriterText to "Từ khi nào cơn ác mộng này bắt đầu?
Một vòng lặp không có lối thoát.
Hai trái tim thoi thóp đập trong vũng máu chảy ra từ những vết rách không thể khép miệng.")
<!-- Display (call) the Typewriter passage -->
(display: "Typewriter")
{
(live: 8s)[
(stop:)
(transition:"blur")[(t8n-depart: "blur")[[Tiếp tục]]]
]
}
Cảm ơn cậu đã chơi IFic The loop lần này nhé ~ Ngâu đã luôn muốn viết fic về plot vòng lặp như thế này rồi, hehe, nay mới có cơ hội thể thử sức
Mong là cậu đã ăn ngon miệng. Nếu có dịp thì cậu hãy tới ủng hộ tiệm cơm nhéeeeeeeee{
<!-- Create a variable to track the position within the $typewriterText string -->
(set: $typewriterPos to 1)
<!-- Create a hook to hold the typed text -->
|typewriterOutput>[]
<!-- Set a delay of 0.2 seconds per loop -->
(live: 50ms)[
<!-- Add the next character to the hook -->
(append: ?typewriterOutput)[(print: $typewriterText's $typewriterPos)]
<!-- Update the position -->
(set: $typewriterPos to it + 1)
<!-- If it's gone past the end, stop -->
(if: $typewriterPos is $typewriterText's length + 1)[
(stop:)
]
]
}
$Aname không thở được. $ngoixungA cảm nhận được trái tim mình vẫn đang đập từng nhịp dồn dập và nặng nề. $ngoixungA há miệng. Ho khan. Đầu óc chao đảo. $ngoixungA nghĩ mình sẽ nôn mất nhưng rồi vẫn miễn cưỡng nuốt xuống.
Mùi tanh trong không khí. Tiếng xì xào của những người lạ mặt vây quanh họ. //''Cơ thể đang dần lạnh ngắt của $Bname trong vòng tay $ngoixungA. Dòng máu ấm nóng của $ngoixungB thấm vào trong ống tay áo $ngoixungA. ''//
Tất cả đều đang nhắc nhở $Aname rằng đây là hiện thực. Tuy nhiên $ngoixungA thà rằng tất cả chỉ là một giấc mơ còn hơn. Bởi vì mơ rồi sẽ lại tỉnh, nhưng hiện thực sẽ là thứ $ngoixungA vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Tại sao? Hai từ ấy hiện lên trong tâm trí $Aname khi $ngoixungA trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra. Tại sao $Bname lại nằm đó? Gương mặt $ngoixungB tím tái trắng nhợt. Đôi mắt $ngoixungB mở hờ, song nơi con ngươi ấy đã chẳng còn một tia sáng. Không đúng. Không đúng chút nào cả. Chắc chắn $Bname sẽ không bao giờ nhìn $ngoixungA bằng ánh mắt vô hồn như vậy.
Tiếng ồn từ những người xung quanh lớn dần lên. Họ hét to điều gì đó, song chúng cũng dần bị nuốt chửng vào trong một khoảng không tĩnh lặng. Không, rõ ràng bên tai khi nãy còn vừa mới ồn ào lắm mà. Dòng người với đủ những bộ hóa trang khác nhau. Tin tức về ngày lễ Halloween đang diễn ra được phát trên màn hình. Tiếng phanh xe. Âm thanh cơ thể nặng nề đập mạnh xuống nền bê tông.
Và rồi trong một khoảnh khắc chẳng còn lại gì cả.
[[Tiếp tục|Tiếp tục 1]]$Aname có thể nghe thấy nhịp thở nặng nề của mình. Nhưng không còn nghe được trái tim $Bname.
Họ đã từng hòa chung một nhịp đập, đã từng chia sẻ những hơi thở giữa những nụ hôn phớt đùa giỡn.
Họ đã từng hứa sẽ sống cùng nhau tới cuối đời.
Còn giờ chỉ có một mình $ngoixungA với thi thể lạnh ngắt của $ngoixungB trong vòng tay.
"$AgoitenB…" $Aname gọi tên $Bname, giọng nói của $ngoixungA khàn đặc và lạc đi. $ngoixungA chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại nghe thảm hại tới thế.
Tại sao? Tại sao chứ? Nước mắt chảy dài trên gương mặt $Aname. Hình bóng $Bname nhòa đi trong nước mắt của chính $ngoixungA. $ngoixungA chẳng thể nhìn thấy gương mặt của người mà $ngoixungA yêu nhất.
Máu. Máu nhuốm một màu đỏ thắm lên ký ức hỗn loạn của $ngoixungA. Máu ở khắp mọi nơi. Máu của $Bname. Máu của $ngoixungB khi chiếc xe mất lái bất ngờ lao tới.
Máu nuốt chửng thế giới của $ngoixungA. Cho đến khi $ngoixungA chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
[(t8n-depart: "flicker")[[Tiếp tục|Tiếp tục 2]]] “Ah….!!!”
$Aname giật mình ngồi bật dậy. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo $ngoixungA. Và $ngoixungA siết lấy áo mình thở dốc. $ngoixungA đờ đẫn nhìn về phía trước, phải mất một lúc lâu mới nhận ra $ngoixungA đang ở trong phòng mình.
Chiếc điện thoại đặt bên đầu giường lóe sáng khi có thông báo mới. Đó là tin nhắn từ $Bname. $ngoixungB muốn gặp mặt $ngoixungA hôm nay để cùng nhau tham dự ngày hội Halloween đường phố sẽ diễn ra vào tối nay.
Một hình ảnh chết chóc lướt qua tâm trí $Aname khiến $ngoixungA phải chạy vội vào nhà vệ sinh nôn khan. $ngoixungA kiệt quệ ngước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. $ngoixungA không thể đi gặp $Bname với gương mặt như vậy được.
$Aname cảm thấy phát bệnh. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như $ngoixungA nói với $Bname rằng mình đang bị ốm và ở nhà nghỉ ngơi ngày hôm nay. Tuy nhiên có điều gì đó không ngừng thôi thúc $ngoixungA phải đến gặp $ngoixungB ngay bây giờ. Phải chăng là vì giấc mơ mà $ngoixungA còn không nhớ rõ đó? $ngoixungA không biết nữa.
Khi $Aname đến, $Bname đã hỏi $ngoixungA vẫn ổn chứ? Và sau khi $ngoixungA chắc chắn bản thân không sao, $ngoixungB chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay $ngoixungA rồi dẫn $ngoixungA hòa vào dòng người đông đúc.
Mọi thứ vẫn diễn ra hệt như bình thường, thân thuộc đến mức làm $Aname khó chịu. Dòng người với đủ những bộ hóa trang khác nhau. Tin tức về ngày lễ Halloween đang diễn ra được phát trên màn hình. (text-style:"blur") [~~Tiếng phanh xe. Âm thanh cơ thể nặng nề đập mạnh xuống nền bê tông.~~]
(link: "Không...")[“$BgoitenA?” $Bname kinh ngạc quay lại nhìn $Aname khi $ngoixungA siết lấy bàn tay $ngoixungB.
“.....” $Aname chỉ có thể im lặng nhìn $Bname. Làm sao để $ngoixungA nói cho $ngoixungB biết rằng $ngoixungA đã mơ hai người cùng bước đi trên con đường này, và rồi $ngoixungB chết đi trong vòng tay $ngoixungA. Đó chỉ là một giấc mơ điên rồ mà thôi…đúng không? “Hay là chúng ta về nhà đi.”
$Aname không nói thêm, cũng không đợi được câu trả lời của $Bname mà đã kéo $ngoixungB rời xa khỏi dòng người đông đúc ấy. Từng bước chân của $ngoixungA nhanh dần, như thể chỉ ở đây thêm một giây thôi cũng làm $ngoixungA phát bệnh.
$Aname không nhìn về phía sau, không nghe thấy tiếng $Bname gọi $ngoixungA, cũng không nhìn thấy ánh mắt phức tạp cùng đượm buồn của $ngoixungB dành cho $ngoixungA. $ngoixungA chỉ biết nhìn về phía trước, muốn chạy trốn khỏi một thứ gì đó vô hình.
Tuy nhiên cái khoảnh khắc $Aname bước đến cuối con đường đó, cũng là lúc số phận đã được định đoạt. Vẫn là những con người trong bộ hóa trang ma quỷ hét lớn lên, tất cả đồng loạt chỉ lên bầu trời tựa một lời phán quyết. $Aname bàng hoàng ngước mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt $ngoixungA là màn hình lớn được gắn trên bức tường tòa nhà trên đầu bắt đầu lung lay và rụng xuống.
Trước khi màn hình trở nên tối đen và tóe ra tia lửa điện, trên đó là chương trình về ngày hội Halloween tối nay.
Bỗng có ai đó giật mạnh tay $Aname khiến $ngoixungA ngã về phía sau, còn đối phương lại nhào người ra trước. Gương mặt $ngoixungB lướt qua đôi mắt $ngoixungA, và $ngoixungA theo bản năng muốn nắm lấy vạt áo của người đã vượt xa khỏi tầm tay.
//Rầm!!!//
Tiếng vật nặng đổ sập xuống nền bê tông khiến mặt đất xung quanh xuất hiện những vết nứt trải dài. Tiếng người hoảng hốt hét lên. Và máu bắt đầu chảy ra từ bên dưới màn hình vỡ vụn, thành từng dòng tới mũi giày của $Aname. Dường như trái tim $ngoixungA cũng đã bị dập nát vào khoảnh khắc này.
$Aname chạy vội tới. Mùi máu xộc vào trong khoang mũi $ngoixungA. Cảnh tượng này đã từng xảy ra rồi. Bây giờ $ngoixungA có thể chắc chắn giấc mơ ấy là thật. Nhưng điều đó còn quan trọng sao? Hình ảnh của $Bname chen chúc hỗn loạn hiện lên trong tâm trí $ngoixungA khi $ngoixungA cố gắng đẩy những mảnh vụn ra.
Có lẽ $Bname vẫn còn sống trong đống đổ nát này. Có lẽ $ngoixungB vẫn đang ngước lên chờ đợi được giải cứu.
Có lẽ $ngoixungB đã cười vào khoảnh khắc bước qua $ngoixungA.
Tại sao? Tại sao chứ? Nước mắt chảy dài trên gương mặt $Aname. Hình bóng $Bname nhòa đi trong nước mắt của chính $ngoixungA. $ngoixungA chẳng thể nhìn thấy gương mặt của người mà $ngoixungA yêu nhất.
Máu. Máu nhuốm một màu đỏ thắm lên ký ức hỗn loạn của $ngoixungA. Máu ở khắp mọi nơi. Máu của $Bname. Máu của $ngoixungB khi bị chiếc màn hình ấy đè nát cơ thể.
Máu nuốt chửng thế giới của $ngoixungA. Cho đến khi $ngoixungA chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
[[Tiếp tục|Tiếp tục 3]]
]{
<!-- Create a variable to track the position within the $typewriterText string -->
(set: $deathPos to 1)
<!-- Create a hook to hold the typed text -->
|deathOutput>[]
<!-- Set a delay of 0.2 seconds per loop -->
(live: 50ms)[
<!-- Add the next character to the hook -->
(append: ?deathOutput)[(print: $deathText's $deathPos)]
<!-- Update the position -->
(set: $deathPos to it + 1)
<!-- If it's gone past the end, stop -->
(if: $deathPos is $deathText's length + 1)[
(stop:)
]
]
}
<!-- Set the text to show -->
(set: $deathText to "Từ khi nào cơn ác mộng này bắt đầu?
Một vòng lặp không có lối thoát.
Một kẻ đáng thương cứ thế vùng vẫy trong vô vọng.")
<!-- Display (call) the Typewriter passage -->
(display: "death")
{
(live: 6s)[
(stop:)
(transition:"blur")[(t8n-depart: "blur")[[Tiếp tục|tiếp tục 5]]]
]
}
$Aname không biết mình đã thức dậy trong tiếng chuông thông báo tin nhắn mới bao nhiêu lần. Nó dần trở thành âm thanh báo tử đối với $ngoixungA. Và $ngoixungA biết mình sẽ không còn cách nào thoát khỏi nó.
$Bname sẽ luôn chết, bằng cách này hay cách khác. Cứ như đang có một thế lực vô hình muốn tước $ngoixungB khỏi $ngoixungA. Còn $ngoixungA chỉ là một trò cười của số phận. $ngoixungA càng cố gắng vùng vẫy, số phận của hai người càng trở nên thảm thương tới nực cười.
Phải làm sao đây? Dường như câu chuyện đêm Halloween này sẽ chỉ có một kết cục mà thôi. Ai đó sẽ phải chết. Và ai đó sẽ phải chứng kiến.
(link: "Nhưng...")[Nhưng điều gì đã định sẵn đó là $Bname? Một câu hỏi hiện lên trong tâm trí $Aname. Bỗng $ngoixungA có đáp án cho tất cả mọi thứ.
Vẫn tại ngã ba đường ấy. Dòng người với đủ những bộ hóa trang khác nhau. Tin tức về ngày lễ Halloween đang diễn ra được phát trên màn hình. Ánh đèn cho người đi bộ chuyển đỏ như bao lần.
$Aname đã mỉm cười chạy đến nắm lấy bàn tay $Bname.
(transition:"flicker")[(t8n-depart: "blur")[[Tiếp tục|Tiếp tục 6]]]]Tiếng phanh xe. Âm thanh cơ thể nặng nề đập mạnh xuống nền bê tông. Mọi người đều hét lên kinh hãi. Bầu không khí xung quanh trở nên hỗn loạn. Chỉ duy nhất có hai người đang ngồi trên vũng máu loang lổ yên tĩnh tới lặng người.
$Bname ôm lấy cơ thể đang đang dần lạnh ngắt của $Aname. Dòng máu ấm nóng của $ngoixungA thấm vào trong ống tay áo $ngoixungB.
$ngoixungB có thể nghe thấy nhịp thở nặng nề của mình. Nhưng không còn nghe được trái tim $ngoixungA.
Họ đã từng hòa chung một nhịp đập, đã từng chia sẻ những hơi thở giữa những nụ hôn phớt đùa giỡn.
Họ đã từng hứa sẽ sống cùng nhau tới cuối đời.
Còn giờ chỉ có một mình $ngoixungB với thi thể lạnh ngắt của $ngoixungA trong vòng tay.
Tất cả đều đang nhắc nhở $Bname rằng đây là hiện thực. $ngoixungB biết đây là sự thật. Và $ngoixungB biết nó cũng sẽ sớm kết thúc thôi.
$Bname cúi người xuống, đem vầng trán hai người tựa vào nhau. Mùi tanh tưởi xộc lên khoang mũi $ngoixungB. Là máu. Máu nhuốm một màu đỏ thắm lên ký ức tươi đẹp hai người đã từng có với nhau.
Máu ở khắp mọi nơi. Máu của $Aname. $Bname đã ước đó là máu của mình.
Máu dần nuốt chửng thế giới của $Bname. Tuy nhiên $ngoixungB vẫn lưu luyến ngắm nhìn $Aname, cho đến khi $ngoixungB chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
“$xunghoB sẽ đến cứu $BgoiA nhanh thôi, $BgoitenA.”
Và rồi chỉ còn một tiếng thì thầm chìm dần vào bóng tối.
[[Tiếp tục|Tiếp tục 7]]“......”
$Bname chậm chạp ngồi dậy khỏi giường. Một cơn gió thổi qua cửa sổ vuốt ve gương mặt mệt mỏi cùng quầng thâm mắt của $ngoixungB. $ngoixungB siết lấy vạt áo ngực trái của mình, im lặng nhìn về phía trước.
Và rồi $Bname cầm điện thoại lên, gửi cho $Aname tin nhắn mời $ngoixungA cùng mình tham dự lễ hội Halloween tối nay.
[[Kết thúc]]
$Aname một lần nữa choàng tỉnh giấc. $ngoixungA không nói gì, chỉ vội chạy ra khỏi nhà. $ngoixungA biết $Bname đang ở đâu. $ngoixungA cần phải ngăn $ngoixungB bước ra ngoài và đến nơi an toàn.
Tại cái nơi an toàn ấy, $Bname đã ngã chết. Cơ thể $ngoixungB vặn vẹo theo một hình thù không còn giống con người.
[[Tiếp tục|Tiếp tục 4]]↶↷LƯU Ý: ĐÂY LÀ SẢN PHẨM DO NGÂU LÀM RA. VUI LÒNG KHÔNG ĐEM ĐI ĐÂU KHÁC HAY ĐĂNG CÔNG KHAI DƯỚI BẤT CỨ TRƯỜNG HỢP NÀO.
Cảm ơn cậu đã điền xong và ủng hộ Ngâu nhé. Chúc mừng Halloween và mong mọi người có thời gian vui vẻ với IFic này (ít nhất thì chúa quỷ đã rất vui khi nấu đĩa cơm này =))))))))))) ) Còn nếu như cậu quan tâm tới thông tin tiệm cơm của Ngâu như commission hay list IFic khác đang mở bán thì xin hãy check link dưới Link: https://short.com.vn/zp42 Have fun~ Bắt đầu