Chào mừng cậu đến với IFic tháng 7 - Cái ôm bất ngờ. Nội dung của IFic này là khi thấy A dốc sức làm việc, B đã tìm ra cách để giúp đối phương giải tỏa căng thẳng.
**LƯU Ý:
- Đây là sản phẩm do Ngâu làm ra. Vui lòng không đem đi bất cứ nơi nào khác mà không có sự cho phép.
- Ở bài ghim của Ngâu có thông tin về cms cũng như các IFic khác (paid và free). Tiệm cơm rất mong nhận được sự ủng hộ của cậu để chúa quỷ có thêm động lực nấu thật nhiều cơm ạ <3
Cậu có muốn điều chỉnh kích thước chữ không?
<<button "Nhỏ">><<set $fontSize to "16px">><<run document.getElementById("story").style.fontSize = $fontSize>><</button>>
<<button "Vừa">><<set $fontSize to "18px">><<run document.getElementById("story").style.fontSize = $fontSize>><</button>>
<<button "Lớn">><<set $fontSize to "20px">><<run document.getElementById("story").style.fontSize = $fontSize>><</button>>
Chọn chế độ
Chọn chế độ hiển thị:
<<button "Light Mode">><<set $theme to "light">><<script>>window.applyTheme("light");<</script>><</button>>
<<button "Dark Mode">><<set $theme to "dark">><<script>>window.applyTheme("dark");<</script>><</button>>
<<button "Reading Mode">><<set $theme to "reading">><<script>>window.applyTheme("reading");<</script>><</button>>
<<set $Aname to "">>
Tên của nhân vật A là gì?
<<textbox "$Aname" "">>
<<set $Bname to "">>
Tên của nhân vật B là gì?
<<textbox "$Bname" "">>
<<set $ngoixunga to "">>
Ngôi xưng/cách gọi thứ hai của A là gì? (Ví dụ: Nếu ngôi xưng của A là "anh" thì sẽ là "anh ngước lên rồi mỉm cười")
<<textbox "$ngoixunga" "">>
<<set $ngoixungb to "">>
Ngôi xưng/cách gọi thứ hai của B là gì? (Ví dụ: Nếu ngôi xưng của B là "anh" thì sẽ là "anh ngước lên rồi mỉm cười")
<<textbox "$ngoixungb" "">>
<<set $xunghoa to "">>
A xưng hô với B như thế nào? (ví dụ: tôi, tớ, em, tao,...)
<<textbox "$xunghoa" "">>
<<set $agoib to "">>
A gọi B như thế nào? (ví dụ: cậu, bạn, anh, mày,....)
<<textbox "$agoib" "">>
<<set $xunghob to "">>
B xưng hô với A như thế nào? (ví dụ: tôi, tớ, em, tao,...)
<<textbox "$xunghob" "">>
<<set $bgoia to "">>
B gọi A như thế nào? (ví dụ: cậu, bạn, anh, mày,....)
<<textbox "$bgoia" "">>
<<set $agoitenb to "">>
A gọi tên B như thế nào?
<<textbox "$agoitenb" "">>
<<set $bgoitena to "">>
B gọi tên A như thế nào?
<<textbox "$bgoitena" "">>
<<set $matb to "">>
Màu mắt B là gì? (lưu ý: Chỉ ghi "vàng", "xanh dương",.... chứ không ghi "màu vàng", "màu xanh dương")
<<textbox "$matb" "">>
<<set $tocb to "">>
Màu tóc B là gì? (lưu ý: Chỉ ghi "vàng", "xanh dương",.... chứ không ghi "màu vàng", "màu xanh dương")
<<textbox "$tocb" "">>
<<set $douong to "">>
B sẽ chuẩn bị đồ uống gì cho A? (ví dụ "trà hoa nhài" "cà phê" "trà gừng",...)
<<textbox "$douong" "">>
Cảm ơn bạn đã điền xong, giờ chúng mình vào chơi thôi.
[[Bắt đầu]]Cảm ơn cậu đã chơi IFic cái ôm bất ngờ của Ngâu! Ngâu rất mong là cậu thích nó!
Còn các quỷ con mà có cấp vã từ vã nghiệp dư cấp 3 đổ lên thì hãy inbox Ngâu ngay để nhận bản vip cùng với bonus "khiêu vũ nơi phòng tối", không cần đợi unlock, có cơm nóng hổi ăn liền ~
$Bname nhìn lên đồng hồ hiển thị trên góc màn hình điện thoại, lại liếc nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt đằng kia. Bây giờ đã gần mười giờ đêm, và $Aname đã khóa mình trong phòng làm việc liên tục từ khi trở về. Nếu như $Bname không đưa bữa tối đến tận nơi cho $ngoixunga, $ngoixungb nghĩ rằng $ngoixunga sẽ quên mất cả việc ăn uống mất.
$Bname hiểu rõ $Aname dạo gần đây rất bận rộn, sự nghiệp ngày càng thăng tiến đòi hỏi $ngoixunga phải dành nhiều thời gian hơn cho công việc. <<=capFirst($ngoixunga)>> đã phải nỗ lực không ngừng nghỉ để có được sự thành công của ngày hôm nay. <<=capFirst($ngoixungb)>> chính là người đã ở bên $ngoixunga trong suốt hành trình ấy, chứng kiến tất cả sự cố gắng và khó khăn mà $ngoixunga phải trải qua. Điều đó càng khiến $ngoixungb muốn được ở bên giúp sức cho $ngoixunga tiến bước hơn.
Nhưng sẽ là nói dối nếu $Bname nói rằng $ngoixungb không thấy lo lắng khi $Aname làm việc liên tục như vậy. <<=capFirst($ngoixungb)>> tự hỏi liệu mình có thể làm gì để giúp $ngoixunga cảm thấy tốt hơn, hoặc cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Nếu chỉ khuyên nhủ đơn giản thì e rằng sẽ không có hiệu quả đâu.
$Bname ngồi ngẩn người nhìn lên trần nhà trong giây lát, song không có một ý tưởng nào nảy ra trong đầu cả. Hiện tại $ngoixungb đã làm tất cả mọi thứ mình biết, và $Aname từng nói rằng như vậy là quá đủ rồi, rằng $ngoixunga cũng muốn $ngoixungb đừng gắng sức mà hãy chú tâm cho bản thân mình hơn. Sự quan tâm dịu dàng ấy của $ngoixunga làm trái tim $ngoixungb hẫng đi một nhịp, rồi lại thoáng trùng xuống.
$Bname khẽ thở dài. <<=capFirst($ngoixungb)>> biết cứ ngồi suy nghĩ thế này sẽ không có tác dụng gì cả. <<=capFirst($ngoixungb)>> cầm điện thoại lên, cân nhắc một chút rồi gõ vào trang tìm kiếm.
//Làm thế nào để giúp một người giảm bớt căng thẳng công việc?//
Một loạt kết quả hiện lên trong giây lát. Hầu hết chúng đều là những phương thức đơn giản mà ai cũng biết. $Bname tiếp tục tìm kiếm thêm một chút, lướt qua vài bài viết về chủ đề này.
Bỗng một tiêu đề nhỏ trong bài nghiên cứu nọ thu hút sự chú ý của $Bname. <<=capFirst($ngoixungb)>> dừng lại, cẩn thận đọc kỹ từng chữ trên đó. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu $ngoixungb.
“Cách này….có lẽ sẽ hiệu quả đó.” $Bname thì thầm với chính mình. <<=capFirst($ngoixungb)>> hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
………..
Lúc này ở trong phòng, $Aname mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế. <<=capFirst($ngoixunga)>> dùng tay day trán, cảm nhận được da đầu mình hơi căng ra sau thời gian dài làm việc liên tục. Sau đó $ngoixunga đưa mắt kiểm tra đồng hồ, thật không ngờ đã muộn như vậy luôn.
Nhớ tới $Bname luôn nhắc nhở $ngoixunga dù bận rộn thế nào cũng phải chú ý chăm sóc bản thân, $Aname mỉm cười bất đắc dĩ. Nếu có thể, $ngoixunga cũng mong mình không bận rộn như vậy và hai người được dành nhiều thời gian cho nhau hơn. <<=capFirst($ngoixunga)>> không muốn làm $ngoixungb lo lắng, càng không muốn để $ngoixungb cô đơn. Tiếc rằng công việc chẳng hề cho phép.
Đã bao lần $Aname trở về và thấy $Bname ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong lúc đợi $ngoixunga. Hay những phần ăn nguội lạnh được bọc lại cùng một tờ giấy nhắn nhỏ dán trên đó. Cũng có những đêm $Bname biết rằng $ngoixunga sẽ về muộn nên tự mình đi ngủ trước, còn $Aname sau khi trở về lại không dám vào phòng vì sợ làm $ngoixungb tỉnh giấc nên đã lặng lẽ đem chăn gối sang phòng ngủ của khách.
Cái cảm giác một mình ngủ trên chiếc giường rộng lớn, cánh tay vươn ra cũng chỉ chạm vào vị trí bên cạnh trống rỗng, hay những lúc yên lặng ngồi ăn mà chỉ có tiếng bát đũa lạch cạch vang lên, $Aname không thể nào quên được chúng.
A, càng nghĩ $Aname càng nhận nhận ra chính bản thân cũng đang cảm thấy cô đơn đến nhường nào khi không được dành thời gian bên $Bname.
//Cộc cộc.//
Tiếng gõ cửa chợt vang lên cắt ngang dòng cảm xúc miên man của $Aname. <<=capFirst($ngoixunga)>> đưa mắt nhìn qua đó, hình ảnh về người đang đứng phía sau cánh cửa lại khiến trái tim nặng trĩu của $ngoixunga trở nên nhẹ bẫng. Sự hiện diện của $Bname vẫn luôn có tác dụng diệu kỳ với $ngoixunga như vậy đó.
“Mời vào.” $Aname đứng dậy dựa vào cạnh bàn rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
Cánh cửa được mở ra, $Bname đang đứng đó với chiếc khay nhỏ để một cốc $douong vẫn còn tỏa ra hơi ấm nhàn nhạt.
“<<=capFirst($xunghob)>> không làm phiền công việc của $bgoia chứ?” $Bname cẩn thận hỏi.
“Không đâu. <<=capFirst($xunghoa)>> vừa mới dừng tay nghỉ ngơi.” $Aname lắc đầu, khóe miệng nâng lên khi thấy $ngoixungb bước tới gần. Mùi hương của $douong len lỏi nơi cánh mũi, hai vai cứng nhắc của $ngoixunga vô thức thả lỏng.
“Đây, $douong của $bgoia.” $Bname đặt chiếc cốc xuống trước mặt $ngoixunga, sau đó đứng sang bên cạnh chờ đợi.
$Aname nhận ra giữa hai người đã hình thành một thói quen nhỏ trong những ngày bận rộn này. Bởi vì $Bname biết rằng nếu đã yên, $ngoixunga chắc chắn sẽ mải làm tới mức không đụng vào đồ ăn hay đồ uống mà $ngoixungb chuẩn bị cho $ngoixunga cho đến khi $ngoixunga giật mình nhận ra và chúng đã lạnh ngắt. Thế nên mỗi lần $Bname vào đưa đồ cho $Aname, $ngoixungb đều đứng lại một lúc để chắc chắn $ngoixunga dùng bữa thì mới rời đi. Liệu $Bname có biết cách $ngoixungb âm thầm quan tâm $ngoixunga như vậy mới là thứ giúp $ngoixunga quên đi hết mệt mỏi?
$Aname nâng chiếc cốc lên, nhấp một ngụm, ý cười trên môi càng hiện rõ. <<=capFirst($ngoixunga)>> ngước lên nhìn $ngoixungb rồi nói. “Ngon lắm. Cảm ơn $agoib.”
Nếu là bình thường, $Bname sẽ đáp lại nụ cười của $Aname và nói không có gì đâu. Tuy nhiên hôm nay không giống như vậy. Một thoáng ngại ngùng lướt qua đôi mắt $matb, nhưng rồi $ngoixungb vẫn lựa chọn hành động.
$Bname đặt chiếc khay sang một bên rồi bước tới gần $Aname hơn. Trước khi $ngoixunga kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra, $ngoixungb vươn đôi tay mình ôm lấy cổ $ngoixunga, rút trọn khoảng cách giữa hai người.
Được vòng tay ấm áp của $Bname nhẹ nhàng bao bọc khiến $Aname nhất thời sững lại. <<=capFirst($ngoixunga)>> kinh ngạc liếc nhìn sang, thấy được gương mặt $ngoixungb đang rúc vào mái tóc mình. Đôi tay $ngoixunga cũng vươn ra, ngay cả khi không hiểu gì thì vẫn chẳng thể kìm lòng kéo $ngoixungb đến gần hơn.
Một tay $Aname đặt lên eo $Bname, tay còn lại bao lấy bờ vai $ngoixungb. Cho dù lúc này cơ thể hai người đã ở rất gần rồi, $ngoixunga vẫn gia tăng thêm lực tay, muốn giữa hai người chẳng còn khoảng cách nào. Và $Bname cũng ôm $ngoixunga thật chặt không buông.
$Aname tựa cằm lên bờ vai $Bname, để những lọn tóc $tocb nhẹ lướt qua làn da mình có chút nhộn nhạo. Sau đó $ngoixunga cũng vùi mặt vào đấy, âm thầm hít một hơi thật sâu đem mùi hương của $ngoixungb lấp đầy lồng ngực.
Rồi $Aname lại đổi tư thế, hai tay ôm lấy eo $Bname trong khi $ngoixunga ngẩng lên đối diện với $ngoixungb. <<=capFirst($ngoixunga)>> nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt $matb ấy, để bản thân đắm chìm vào ý cười nơi $ngoixungb trong khi $ngoixungb dùng đầu ngón tay vuốt gọn những lọn tóc rũ xuống gương mặt $ngoixunga.
$Aname chủ động hôn nhẹ lên môi $Bname một cái, liền nghe được tiếng $ngoixungb cười, trái tim $ngoixunga cũng vì thế mà xao xuyến.
“Có chuyện gì mà $agoib lại bất ngờ ôm $xunghoa vậy?” Tuy nhiên sự tò mò của $Aname vẫn chiến thắng mong muốn được hôn $ngoixungb thêm lần nữa.
$Bname nhìn $ngoixunga, cân nhắc một chút rồi mới trả lời. “<<=capFirst($xunghob)>> đọc được những cái ôm sẽ giúp giải tỏa căng thẳng công việc. Thế nên mới muốn làm thử. <<=capFirst($bgoia)>> thấy thế nào?”
$Aname ngâm một tiếng coi như đáp lại. Thì ra $Bname đã tìm cách để giúp $ngoixunga bớt căng thẳng sao? <<=capFirst($ngoixunga)>> nhớ mình đã nói rõ những gì $ngoixungb đang làm cho $ngoixunga là quá đủ rồi mà. Nhưng điều này cũng chứng minh rằng $ngoixungb quan tâm $ngoixunga tới nhường nào, nên $ngoixunga có thể trách $ngoixungb được sao?
“Nó hiệu quả lắm. Cảm ơn $agoib, $agoitenb.” $Aname mỉm cười, rướn người đến để vầng trán hai người tựa vào nhau. <<=capFirst($ngoixunga)>> nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể mình như đang từng chút tan ra trong hơi ấm của $ngoixungb.
“Vậy bây giờ chúng ta đi nghỉ có được không?” $Bname vòng tay qua cổ $Aname, kéo $ngoixunga đến gần hơn. <<=capFirst($ngoixungb)>> đề xuất, trong giọng nói hiện lên sự mong chờ.
“Ừ, phần còn lại ngày mai $xunghoa sẽ làm.” Và $Aname đã chẳng còn muốn từ chối $Bname thêm nữa. <<=capFirst($ngoixunga)>> nhớ $ngoixungb, ngay cả khi họ ở chung một nhà thì $ngoixunga vẫn rất nhớ $ngoixungb. Nỗi cô đơn trong $ngoixunga đang yêu cầu được khỏa lấp, và $ngoixunga biết chỉ $ngoixungb mới làm được điều đó.
[[Kết thúc]]